Nguyên tác: The Parable of the Pipeline: How Anyone Can Build a Pipeline of Ongoing Residual Income in the New Economy (Paperback) by Burke Hedges
Bản thân tớ đánh giá cuốn sách này không thuộc hàng kiệt tác, tuy vậy, khi đọc cũng nhận ra được vài điểm thú vị. Mong được chia sẻ với mọi người!
Bạn có thể giống như Người hàng xóm triệu phú!
Bạn đọc thân mến,
Cách đây 100 năm, việc một người bình thường trở thành triệu phú gần như là không tưởng. Hãy xem những số liệu về cuộc sống hồi đầu thế kỷ 20:
Năm 1900, mức lương bình quân ở Mỹ là 22 xen một giờ. Trung bình một công nhân có thu nhập từ 200 đến 400 đô la một năm, thấp hơn mức sống nghèo khổ tại thời điểm hiện nay. Chỉ 6% người Mỹ tốt nghiệp trung học. Tuổi thọ trung bình là 47 tuổi. 14% số hộ gia đình có bồn tắm. Cả nước Mỹ có 8.000 chiếc ô tô và 144 dặm đường có vỉa hè. Cho tới tận Chiến tranh Thế giới thứ nhất, các gia đình ở Mỹ vẫn phải chi tới 80% thu nhập cho các nhu cầu thiết yếu của cuộc sống như thức ăn, chỗ ở và quần áo.
Tóm lại, cách đây 100 năm, trong xã hội chỉ có hai tầng lớp cơ bản: Người giàu. Và những người còn lại. Trong 10 gia đình thì chỉ có một là thuộc tầng lớp thượng lưu hay trung lưu. Điều này có nghĩa là vào năm 1900, 90% dân số Mỹ là người nghèo.
Tầng lớp trung lưu vẫn sống trong nợ nần
100 năm sau – năm 2001
Hiện nay, ở Mỹ, thu nhập trung bình hàng năm của một gia đình là 47.000 đô la. Số xe hơi còn nhiều hơn cả số dân. Hầu hết mỗi gia đình đều có ít nhất hai chiếc máy thu hình. Tuổi thọ trung bình của người dân là 75. Ngày nay, người Mỹ có thu nhập cao hơn... nhiều thời gian rảnh rỗi hơn... và nhiều cơ hội việc làm hơn bao giờ hết.
Tuy nhiên, phần lớn trong số 72 triệu gia đình của nước Mỹ đang sống trong cảnh nợ nần. Ngoại trừ số tiền đặt cọc khi mua nhà, ô tô và đồ nội thất, các gia đình không có bất cứ một tài sản gì. KHÔNG HỀ CÓ TÀI SẢN! Mức thu nhập tăng lên đồng nghĩa với số nợ lớn hơn và thời gian làm việc dài hơn.
Vậy vấn đề nằm ở đâu?
Liệu bạn có bị đặt nhầm chỗ?
Vấn đề nằm ở chỗ quá nhiều người đang tiến hành những kế hoạch sai lầm. Họ bị đặt vào những hệ thống sai lầm. Và họ thiếu những hiểu biết cơ bản về cách thức trở nên giàu có.
Tôi đang chuẩn bị đưa ra một nhận định mà có thể làm bạn bị sốc. Nhưng điều mà tôi sắp nói sau đây hoàn toàn đúng, không thể bàn cãi được. Bạn đã sẵn sàng chưa?
Có một chân lý vô cùng đơn giản rằng ngày nay, việc trở thành triệu phú không còn là cơ hội mà là việc bạn có quyền lựa chọn.
Đúng vậy, ngày nay, phần lớn những người thuộc tầng lớp trung lưu đều có thể trở thành triệu phú. Bất khả thi ư? Không hề. Thực ra, điều này cũng khá đơn giản.
Nếu muốn trở thành triệu phú ngay từ hôm nay, tất cả những gì bạn cần là làm theo ba bước sau đây:
Hiểu cách làm giàu. Áp dụng nguyên si các cách thức làm giàu. Luôn kiên định.Tất cả chỉ có vậy – đó là những gì mà một người bình thường cần làm để trở thành triệu phú: Hiểu. Áp dụng - sao chép. Và kiên định.
Bạn sẽ học được gì từ cuốn sách này
Trong cuốn sách này bạn sẽ học những chiến lược mà một người bình thường có thể áp dụng để giúp họ và gia đình thoát khỏi những nỗi lo về tài chính. Những chiến lược này vô cùng đơn giản, dễ áp dụng và đã được thời gian kiểm chứng. Các cách thức này đã tạo ra hàng triệu triệu phú trong suốt hơn 50 năm qua.
Các bạn thân mến, ngày nay, trở thành triệu phú không còn phụ thuộc vào may mắn nữa. Đó chỉ là vấn đề học hỏi và áp dụng những chiến lược để trở nên giàu có.
Trong cuốn sách ăn khách The Millionaire Next Door (Người hàng xóm triệu phú), tác giả viết “Hầu hết các triệu phú không phải là hậu duệ của những Rockefeller hay Vanderbilts. Hơn 80% trong số đó là người bình thường - những người biết cách làm giàu chỉ trong vòng một thế hệ.”
Hãy suy ngẫm về điều này − “Hơn 80% (số triệu phú) là người bình thường”. Con số này chứng minh cho điều tôi vừa nói ở trên – ngày nay, việc trở thành triệu phú không còn là cơ hội mà là việc bạn có quyền lựa chọn!
Mục đích của tôi khi viết cuốn sách Chuyện ngụ ngôn về Đường ống dẫn này là dạy các bạn những chiến lược mà hàng thế kỉ qua những người giàu có đã sử dụng để làm giàu. Trước đây, những chiến lược này chỉ được phổ biến và là đặc quyền của một nhóm người. Vào thời điểm năm 1900, dù bạn có nắm được những chiến lược này, bạn cũng hầu như không thể có tiền hay các mối quan hệ để áp dụng chúng trong thực tế. Giờ đây mọi việc đã khác.
Ngày nay, nhờ sự phát triển của khoa học công nghệ....tầng lớp trung lưu có mức lương cao hơn... và nhờ mô hình kinh doanh sáng tạo mà tôi gọi là “sự nhân đôi điện tử” (e-compounding)..., hầu như bất kỳ người nào thuộc tầng lớp trung lưu, có trình độ từ phổ thông trở lên đều có sử dụng lực đòn bẩy của các yếu tố tiền, thời gian và các mối quan hệ để làm giàu, để có được tự do thật sự về mặt tài chính.
Và cả bạn nữa, bằng cách làm theo những chiến lược trong cuốn sách này, bạn cũng có thể trở thành triệu phú. Chào mừng bạn gia nhập đại gia đình các triệu phú!\
LỜI GIỚI THIỆU CỦA TÁC GIẢ:
Những đường ống dẫn là những sợi dây bảo hiểm cuộc sống của bạn
Đã 25 năm kể từ ngày cha ra đi. Nhưng tôi vẫn nhớ như in ván cờ buổi chiều hôm ấy của cha con tôi như mới ngày hôm qua thôi.
Tôi nhớ cùng cha bày bàn cờ ngoài hiên ngôi nhà trên bãi biển của gia đình chúng tôi, cùng cha trông ra Thái Bình Dương trên bờ Ecuador.
Tôi thấy lại những con sóng xô vào bờ cát trắng.
Tôi nhớ lại mùi hương của cây dâm bụt chợt thoảng qua trong hơi nước mặn - vị mặn của biển cả, của nước mắt (ND).
Tôi thấy những sợi nắng vàng mỏng manh rơi rớt lại phía chân trời ánh thép đang thẫm dần.
Chúng tôi cùng chơi cờ cho đến khi màn đêm bao trùm. Cha nói. Tôi lắng nghe.
“Không bao giờ được cho điều gì là hiển nhiên” Tôi nhớ ông đã nói điều đó biết bao lần khi ông trông về phía chân trời.
Từ Hoàng tử trở thành Kẻ ăn mày trong Một ngày
“Không bao giờ được cho điều gì là hiển nhiên đúng”
Cha tôi liên hệ đến năm 1959, năm mà F.Castro đã tiếp quản Cuba. Trước cuộc cách mạng, cha là một trong những người giàu có nhất Cuba. Theo một bài viết trong tạp chí Time, cha đã có số tài sản hơn 20 triệu đô la (so với tỉ giá tiền tệ hiện tại thì bằng ít nhất 200 triệu đô la). Ông sở hữu 12 loại hình kinh doanh khác nhau, bao gồm nhà máy chế biến sợi bông, các cửa hàng bán lẻ, nhà máy dệt, sản xuất hóa chất thực vật và kinh doanh bất động sản.
Khi Castro nắm quyền lực, gia đình tôi đã bỏ trốn sang Jamaica chỉ với ít quần áo trên người. Công việc kinh doanh của cha cùng với các tài khoản ngân hàng đã bị tịch thu vì cái mà những người cộng sản gọi là “tội ác chống lại con người”.
“Tội ác” duy nhất của cha tôi là đã thành công … và đã coi thành tựu đó là đúng đắn. Đáng lẽ, cha đã cần phải chuyển tất cả tài sản có giá trị của mình ra khỏi đất nước. Cha đã cho rằng việc Castro không thể lật đổ được chính quyền là điều hiển nhiên, không cần bàn cãi.
Cha đã sai. Và ông phải trả giá bằng chính tương lai của mình.
Sự cảnh báo trước của những đường ống dẫn (kênh thông tin)
Cha tôi đã cố gắng hết sức để tái thiết lại triều đại của ông. Nhưng nền kinh tế suy giảm và một trái tim đau yếu đã đồng loã với nhau chặn bước trở lại, phục hồi của cha. Cha tôi không còn cảm thấy cay đắng trong những ngày cuối cùng của cuộc đời ông. Ông chỉ thất vọng vì ông đã không còn thời gian.
Và chúng tôi chơi cờ, cha đã nỗ lực truyền đạt cho tôi những nguyên lý chìa khoá cốt lõi đã giúp ông tích luỹ dần dần của cải từ khi ông còn ở độ tuổi 40.
Cha luôn thuyết giảng tôi về vai trò quan trọng của việc phải nắm giữa công việc kinh doanh của chính bản thân như thế nào. Quyền sở hữu có nghĩa là độc lập và khả năng khống chế (người khác - ND). Với những gì mà cha đã có, có thể khẳng định rằng càng có nhiều công việc kinh doanh bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.
Cha tôi đã nói: “Những đường ống dẫn (kênh…) là những sợi dây đảm bảo cho cuộc sống của con”.
Tôi đã khắc sâu bài học mà cha dạy. Tôi đã bắt đầu công việc kinh doanh đầu tiên khi mới 25 tuổi. Giờ đây, tôi đã nắm trong tay một vài ngành kinh doanh có sức tăng trưởng nhanh.
Thú vị thay, một trong những công ty của tôi, Enquibore, là công ty kinh doanh đường ống dẫn – đúng từng chữ như tên của nó! Enquibore đặt những ống nước, ống cách điện ngầm mà những công ty thực dụng trong nền Kinh tế Cũ sử dụng để chuyển (chứa) những đường ống dẫn nước và đường gas. Còn các công ty viễn thông trong nền Kinh tế Mới thì dùng những đường ống dẫn sẵn có của chúng tôi để đặt những sợi cáp quang của họ, những đường ống dẫn của tương lai.
Người Cha Giàu của tôi, người Cha Giàu của anh
Cha tôi, ông rất tin tưởng vào sự dang dạng hoá (các loại hình kinh doanh - ND). Đó là lý do vì sao mà 12 công ty của cha thuộc lĩnh vực công nghiệp khác nhau.
“Nếu con chỉ có một đường ống dẫn, con chỉ có một sợi dây bảo hiểm cho cuộc sống của con”, cha đã nói khi ăn một quân cờ của tôi. “Con có càng nhiều đường ống dẫn bao nhiêu sẽ càng tốt bấy nhiêu”.
Một vài tháng trước tôi đã nghe qua cuốn băng của Robert Kiyosaki. Cuốn băng có tựa đề là “Người cha giàu có đã dạy tôi cách đầu tư như thế nào”. Kiyosaki kể lại một câu chuyện ngắn về hai người đàn ông được thuê để chuyên chở nước từ hồ về ngôi làng cách hồ một dặm của họ. Một trong hai người đàn ông trẻ đã dùng xô để xách nước. Người còn lại đã bắc một đường ống dẫn nước. Sau nhiều cố gắng, người đàn ông bắc đường ống dẫn nước đã làm ăn tốt hơn hẳn anh bạn xách nước kia.
Cuốn băng của Kiyosakia đã nhắc tôi nhớ lại những bài học mà cha đã dạy tôi 25 năm về trước. Tối đó, tôi trở về nhà và lập tức ghi nhanh lại 10 trang sơ bộ nội dung cuốn sách mới giải thích về sự song hành của những đường ống dẫn (các kênh kinh doanh - ND) và những sợi dây bảo hiểm cuộc đời và thuyết phục độc giả đa dạng hóa những dòng lợi nhuận của họ bằng cách xây dựng đồng thời những đường ống dẫn ngắn hạn và dài hạn.
Tôi đặt tựa đề cuốn sách này là “Chuyện ngụ ngôn về đường ống dẫn”.
Ba tháng sau khi tôi trao cho nhà xuất bản bản thảo, các bạn đã có cuốn sách này trên tay.
Hãy xây dựng những đường ống dẫn của chính bạn
Qua nhiều năm, tôi đã áp dụng lời khuyên của cha và xây dựng một vài đường ống dẫn có thể sinh lời. Tôi không sở hữu 12 công ty kinh doanh như cha đã làm. Và tôi cũng không nắm 20 triệu đô la.
Nhưng tôi đang nỗ lực làm việc để có thể đạt được mục tiêu.
Những đường ống dẫn được thiết kế để mang đi sự ưu phiền của những con người bằng cách đặt lợi nhuận vào trong ví của họ. Hơn tất cả, những đường ống dẫn được thiết kế để cho mọi người sự tự do cá nhân, tự do về tài chính và một sự an toàn suốt đời.
Nói ngắn gọn, đường ống dẫn là sợi dây bảo hiểm cuộc sống.
Cha tôi đã bị kẻ độc tài tước mất những sợi dây bảo hiểm cho cuộc sống của ông. Và ông không bao giờ còn tìm lại được (giành lại được). Nhân dân đất nước tôi được ban phúc – chúng tôi sẽ không bao giờ bị đoạt mất những sợi dây bảo hiểm cuộc đời chúng tôi bởi một kẻ độc tài. Chỉ có chúng tôi tự mình tước bỏ những sợi dây bảo hiểm cuộc đời chúng tôi.
Bằng cách nào ư?
Bằng cách không bắt đầu xây dựng chúng từ bây giờ!
Hãy nhận lấy những bài học từ cha tôi - đừng bao giờ cho rằng hiển nhiên ngày mai sẽ giống y như ngày hôm nay. Bởi điều đó sẽ không sảy ra đâu!
Chỉ có sự an toàn duy nhất là sự an toàn của đường ống dẫn.
Tôi thúc giục bạn hãy bắt đầu xây dựng ngay hôm nay những đường ống dẫn của bạn … như vậy bạn sẽ có những sợi dây bảo hiểm cho cuộc sống ngày mai!
PHẦN MỞ ĐẦU
Chuyện ngụ ngôn về đường ống dẫn
Năm 1890, một thung lũng giữa nước Ý
Ngày xửa ngày xưa, rất xưa, có hai anh em họ đều trẻ trung và đầy tham vọng tên là Pablo và Bruno, sống cạnh nhau trong một ngôi làng nhỏ.
Họ là những người bạn thân.
Và họ đều rất mơ mộng.
Họ không ngừng nói với nhau về một ngày nào đó, một cách nào đó, họ sẽ trở thành những người đàn ông giàu có nhất làng. Cả hai đều thông minh và chăm chỉ. Tất cả những gì họ cần chỉ là cơ hội.
Một ngày nọ, cơ hội đã đến với họ. Làng quyết định thuê hai người đàn ông mang nước từ con sông gần làng về bể chứa nước dùng chung ở quảng trường trung tâm. Công việc đó đã thuộc về Pablo và Bruno.
Mỗi người xách hai xô đựng hướng về phía con sông. Hết ngày, họ đã đổ đầy nước vào bể chứa. Người già trong làng đã trả cho họ một xu cho mỗi xô nước.
“Giấc mơ của chúng ta đã trở thành hiện thực rồi!” Bruno hét lên “Tôi thật không dám tin vào vận may tuyệt vời của chúng mình”.
Nhưng Pablo thì không chắc chắn như vậy.
Lưng anh đau rần còn bàn tay anh thì phồng rộp lên vì xách những xô nước quá nặng. Anh kinh sợ mỗi khi nghĩ đến việc tỉnh dậy và trở đi làm vào sáng hôm sau. Anh thề trước thánh thần rằng anh phải tìm ra một cách thức tốt hơn để mang nước về làng.
H1: ba xô nước
Pablo, anh chàng Đường ống dẫn
“Bruno này, tôi có một kế hoạch”, một buổi sáng Pablo nói với Bruno khi hai người xách xô đi ra sông. “Thay vì hì hụi xách xô đi tới đi lui để kiếm lấy vài đồng xu mỗi ngày, hãy xây dựng một đường ống dẫn nước bắc từ sông vào tới làng mình đi.”
Bruno dừng lại chết trân giữa đường. “Đường ống dẫn nước á! Ai đã từng nghe đến một điều như vậy nhỉ?!!” Bruno gào lên. “Pablo ơi, chúng ta có được công việc tuyệt vời. Tôi có thể xách 100 xô một ngày. Với một xu cho một xô, sẽ là một đô la một ngày! Tôi giầu rồi! Hết một tuần, tôi có thể mua một đôi giầy mới. Hết tháng sẽ là một con bò cái. Và khi hết sáu tháng, tôi có thể xây dựng một ngôi nhà tàm tạm. Chúng ta đang có được công việc tuyệt vời nhất thị trấn. Chúng ta có ngày nghỉ cuối tuần và hai tuần nghỉ lễ được trả công mỗi năm. Chúng ta đã chuẩn bị cho cuộc sống. Hãy đi đi với cái đường ống dẫn của anh.”
Nhưng Pablo không dễ ngã lòng, chùn bước. Anh kiên nhẫn giải thích về kế hoạch đường ống dẫn cho người bạn thân. Pablo dự định sẽ đi xách nước một nửa ngày, nửa ngày còn lại cộng với ngày nghỉ cuối tuần, anh sẽ giành để xây dựng đường ống dẫn của anh. Anh biết rằng sẽ thật vất vả khi đào đường mương trên loại đất đá. Bởi anh chỉ được trả tiền cho những xô nước anh xách được nên anh hiểu thu nhập của anh, ban đầu, sẽ giảm đi đáng kể. Anh cũng biết rằng sẽ mất một năm, cũng có thể là hai năm để cho đường ống dẫn có thể bắt đầu mang lại lợi tức lớn. Nhưng Pablo tin tưởng vào giấc mơ của mình và anh đã bắt tay vào làm việc.
H2: Đường ống dẫn đang phát triển
Bruno và những người còn lại trong làng bắt đầu chế nhạo Pablo, họ gọi anh là “Pablo - Anh chàng Đường ống dẫn”. Bruno với số tiền kiếm được gấp đôi thu nhập của Pablo đã phô trương những vật dụng anh mới sắm được. Anh mua một chiếc áo khoác dày vừa vặn và cái yên ngựa mới cứng bằng da thuộc, những cái mà anh ta dồn tiền vào mua, trước khi tính đến ngôi nhà tàm tạm, ngôi nhà giờ chỉ còn trong câu chuyện kể. Anh ta mua những bộ quần áo loè loẹt và dùng những bữa ăn ngon lành trong quán trọ. Người dân làng gọi anh là Ông Bruno, họ chúc mừng anh khi anh mời rượu tất cả mọi người trong quán và họ cười lớn khi anh trêu đùa.
Hành động nhỏ đem lại kết quả lớn
Khi Bruno nằm dài trên võng vào mỗi buổi tối và ngày nghỉ cuối tuần thì Pablo cần mẫn đào đường ống dẫn của anh. Mấy tháng đầu, dù Pablo đã cố gắng nhưng kết quả chẳng đáng là bao. Công việc này thật vất vả, thậm chí nặng nhọc hơn việc xách nước của Bruno bởi Pablo còn đào đường ống dẫn cả buổi tối, cả những ngày nghỉ.
Nhưng Pablo luôn tự nhắc nhở mình rằng giấc mơ tươi đẹp của ngày mai được xây dựng từ những hi sinh của ngày hôm nay. Ngày lại ngày, anh đào từng inch, từng inch.
“Từng inch, từng ich, sẽ là một cinch”, anh tự hát khi vung cái cuốc chim cắm vào mảng đất đá. Những inch nhỏ dần mở rộng ra thành một foot … rồi thành 10 feet … rồi 20 … 100 …
“Nỗi đau ngắn sẽ được trả lại với giá bằng lợi ích lâu dài”, anh tự nhắc mình khi anh kiệt sức sau một ngày lao động trở về với căn lều khiêm nhường. Anh đo thành công của mình bằng việc đặt ra và đạt được mục tiêu của từng ngày. Anh hiểu rằng, cùng với thời gian, kết quả sẽ xứng đáng với công sức của anh.
“Hãy tập trung nghĩ về phần thưởng sắp tới”, anh tự nhắc đi nhắc lại khi chập chờn trong giấc ngủ vang tiếng cười của người dân làng từ quán rượu vọng lại.
H3: Đường ống dẫn hoàn thiện (trong tương lai) - Phần thưởng lớn
Chiếc bàn xoay ngược (Mọi thứ đổi ngược - ND)
Thời gian dần trôi. Một ngày nọ, Pablo chợt nhận ra đường ống dẫn mà anh mong đợi đã hoàn thành được một nửa. Điều đó có nghĩa là anh chỉ còn phải đi một nửa quãng đường để làm đầy những cái xô chờ nước! Pablo đã sử dụng tối đa thời gian của mình để làm việc vì cái đường ống dẫn. Và ngày hoàn thiện cũng đến rất mau.
Trong những phút nghỉ ngơi ngắn ngủi, Pablo quan sát người bạn Bruno của mình xách những xô nước. Chưa bao giờ Bruno mỏi mệt như thế. Đôi vai anh đau nhừ. Cơ thể anh chĩu xuống. Những bước chân của anh nặng nề, chậm chạp bởi công việc nặng nề ngày nối ngày. Bruno lầm lì, ủ dột, cáu kỉnh, giận dữ trước thực tế anh đã bị bắt phải chịu kiếp xách nước, ngày qua ngày cho đến hết đời.
Anh bắt đầu ít ở nhà và la ca thường xuyên ngoài quán rượu hơn. Khi những khách uống rượu ngó thấy Bruno đến, họ huýt sáo trêu chọc anh "Bruno Anh chàng Xách nước đã đến đây" và họ cười khúc khích với nhau khi những gã say trong thị trấn bắt chước dáng vẻ nặng nề lê bước của Bruno. Bruno không còn mua rượu mời khắp lượt trong quán, cũng không kể những câu chuyện cười nữa. Lúc này, anh thích ngồi một mình trong những góc tối xung quanh là những cái chai rỗng không.
Cuối cùng, ngày trọng đại của Pablo cũng đã đến - đường ống dẫn đã hoàn thành! Những người dân làng bàn tán xôn xao xung quanh khi chứng kiến dòng nước phun vọt từ đường ống dẫn về bể chứa chung của làng. Bây giờ, làng đã có nguồn cung cấp nước sạch thường xuyên, chắc chắn; dân chúng từ những vùng xung quanh cũng nghe tiếng mà đổ về ngôi làng dùng nước. Và công việc tăng trưởng đầy triển vọng.
H4:
Sau khi đường ống dẫn được hoàn thành, Pablo không còn phải xách từng thùng nước nữa. Cho dù anh ta có làm việc hay không thì nước vẫn chảy. Nước chảy khi anh ta ăn. Nước chảy khi anh ta ngủ. Nước chảy trong những ngày cuối tuần khi anh ta vui chơi. Càng nhiều nước chảy vào trong làng, càng có nhiều tiền chảy vào túi của Pablo.
Pablo – Anh chàng Đường ống dẫn đã được biết tới với biệt hiệu mới: Pablo – Người làm nên Điều kỳ diệu. Các chính trị gia ca ngợi tầm nhìn của anh và năn nỉ anh ra tranh cử chức thị trưởng. Nhưng Pablo hiểu rằng những gì anh đã đạt được không phải là điều kỳ diệu. Nó chỉ là bước đầu của một giấc mơ lớn, rất lớn. Bạn biết đấy, Pablo có những kế hoạch vươn xa ra bên ngoài thị trấn của anh.
Pablo dự định xây dựng những đường dẫn trên toàn thế giới!
H5 Tìm đến người bạn cũ để cùng hiệp lực
Đường ống dẫn đã khiến Bruno - Người Xách nước mất việc. Pablo cảm thấy đau lòng khi nhìn người bạn cũ cầu xin đồ uống tại quán rượu. Và Pablo sắp xếp để gặp Bruno.
"Bruno này, tôi đến để nhờ anh giúp đỡ đây."
Bruno dựng thẳng đôi vai đã nặng chĩu của anh và liếc nhìn lại với con mắt hẹp hòi tối tăm. "Đừng nhạo báng tôi", anh ta rít lên.
"Tôi không đến đây để hả hê với thành công của mình", Pablo nói. "Tôi đến đây để đề nghị anh một cơ hội làm việc. Tôi đã mất hơn hai năm để hoàn thành đường ống dẫn đầu tiên của mình. Và tôi cũng đã học được rất nhiều trong suốt hai năm đó. Tôi hiểu phải dùng công cụ nào. Nên đào ở đâu. Làm thế nào để đặt ống. Tôi đã ghi chú trong suốt thời gian làm việc, và tôi đã phát triển một hệ thống cho phép tôi có thể xây dựng nhiều đường ống dẫn khác kế tiếp nhau."
"Tôi có thể tự mình xây dựng đường ống dẫn trong một năm. Nhưng như vậy không phải là cách sử dụng thời gian tốt nhất. Kế hoạch của tôi là dạy anh và nhiều người khác cách xây dựng đường ống dẫn ... rồi sau đó nhờ anh dạy những người khác ... rồi lại nhờ mỗi người trong số đó dạy thêm nhiều người khác nữa ... cho đến khi đường ống dẫn có mặt ở mọi làng trong vùng ... ở mọi làng trên cả nước ... và thậm chí, đường ống dẫn xuất hiện ở mọi làng quê trên toàn thế giới!"
“Hãy thử nghĩ xem”, Pablo tiếp tục, “Chúng ta có thể kiếm được một phần trăm lợi nhuận từ mỗi ga-lông nước chảy qua những đường ống dẫn này. Càng nhiều nước chảy qua ống, càng nhiều tiền chảy vào túi chúng ta. Những đường ống dẫn mà tôi lắp đặt không phải là sự kết thúc của một giấc mơ. Đó chỉ là sự khởi đầu”.
Bruno cuối cùng cũng nhìn thấy bức tranh tổng thể. Anh mỉm cười và chìa bàn tay chai sạn của mình cho người bạn thân. Họ nắm chặt tay .. và ôm lấy nhau như những người bạn lâu ngày mới gặp.
Giấc mơ đường ống dẫn trong một thế giới của công việc xách nước
Nhiều năm qua. Pablo và Bruno đã nghỉ hưu. Công việc kinh doanh đường ống dẫn trên toàn cầu của họ vẫn tiến triển tốt, hàng tỉ đô la được bơm về tài khoản ngân hàng của hai người mỗi năm. Đôi khi, trong những chuyến đi của họ qua các làng quê, Pablo và Bruno chợt gặp những chàng thanh niên đang xách nước.
Hai người bạn thời thơ ấu đã kéo những chàng thanh niên lại và kể cho họ nghe câu chuyện của mình, đồng thời đề nghị được giúp họ xây dựng những đường ống dẫn của chính họ. Một vài người lắng nghe và nắm lấy cơ hội để khởi động một công việc đường ông. Nhưng cũng thật đáng buồn là, hầu hết những anh chàng xách nước đều thẳng thừng gạt bỏ ý tưởng về đường ống dẫn của Pablo. Pablo và Bruno liên tục phải nghe những lời từ chối, hết lần này đến lần khác.
"Tôi không có thời gian."
"Bạn tôi nói rằng anh ta biết một anh bạn của một người bạn đã cố gắng để xây đường ống dẫn và đã thất bại."
"Chỉ có người đầu tiên nhanh chân nhất kiếm chác được từ những đường ống dẫn thôi."
"Tôi đã xách nước cả đời. Và tôi sẽ trung thành với những gì tôi biết."
"Tôi biết vài người đã mất tiền vì cái đường ống dẫn bất lương. Tôi thì chả dại gì làm thế."
Điều làm Pablo và Bruno hết sức thất vọng là có quá ít người có tầm nhìn xa trông rộng.
Cả hai cùng chấp nhận trước thực tế rằng họ sống trong một thế giới của công việc xách nước ... và chỉ có rất ít người dám mơ những giấc mơ đường ống dẫn mà thôi.